EDIT :HIKARU

CHƯƠNG 45:

Ba ngày sau, ta lại trở lại khách điếm, khi Ngô Tương mở cửa đồng thời cũng là lúc ta nhảy vào. . .

 

“Vân! Ngươi cư nhiên ném ta sang một bên, còn đánh ta bất tỉnh! Ngươi xem. . . Đều tụ huyết . . . Vân ta muốn ngươi bồi thường tâm hồn đã bị tổn thương của ta! Phải biết rằng…” Ngô Tương cả người dính tại trên người của ta, rất giống cái con mà châu Úc sản xuất “Gấu không đuôi” !

 

Kéo Ngô Tương sang một bên ta đem quần áo mùa đông trong rương mà hoàng thúc giao cho ta nên ta đến Lý gia thu hồi hành trang đặt lên bàn.

 

“Rương này hảo đặc biệt, làm sao mua được?” Lực chú ý của Ngô Tương cái rương hấp dẫn.

 

Nhìn thoáng qua Ngô Tương “Nếu ngươi không chê , ta có thể cho ngươi một cái.” Hôm nay hoàng thúc đưa cho ta một cái rương có quần áo mùa đông, cái rương này so với nguyên bản cái ta dùng thì nhỏ hơn. . .

 

“Muốn! Đương nhiên muốn !” Ngô Tương gật đầu như giã tỏi.

 

Mở rương xuất ra bên trong vài thứ gì đó, đem rương trống không giao cho Ngô Tương. Ngô Tương kinh hỉ tiếp nhận rương nhanh chóng chạy đến bên giường đem đồ vật để vào rương. Bất đắc dĩ lắc đầu, duỗi tay  mở rương của mình,bên ngoài được bao phủ bởi loại vải mịn chống bụi bên trong gồm ba bộ quần áo mùa đông, một áo lông cừu, còn có dược phẩm . Lấy vật phẩm trong rương bỏ vào người , một lần nữa đắp vải mịn lên che lại, dùng vải bố gói kỹ rương lại, đi đến bên người Ngô Tương.

 

Nhìn Ngô Tương đem đạo bào bỏ vào trong rương, trên giường rải rác bày ra các đạo cụ bói toán, ta mở miệng hỏi “Như thế nào không mặc đạo bào.” Trên người Ngô Tương duy nhất chỉ mặc một bộ bố y, bận rộn chỉnh lý đồ vật này nọ.

 

“Ta tạm thời không dự định mở quán.” Ngô Tương cầm đạo cụ gói kĩ lại, đặt trên mặt đạo bào sau đó phủ vải chống bụi lên “Tốt lắm! Ta chỉ cần đem theo cái này là được.” Ngô Tương từ trong lòng ngực xuất ra thủy tinh cầu đã được vải bố bao lại.

 

Nhìn thủy tinh ta hồi tưởng lại những thứ trước kia đã được học qua “Ngô Tương ngươi có dùng nước biển tắm thủy tinh không?” Ta nhớ rõ dùng nước biển ngâm thủy tinh có thể hồi phục lại từ lực của  thủy tinh.

 

Ngô Tương lắc đầu “Không có! Vì sao phải dùng nước biển tắm? Có gì liên hệ? Vân ngươi hình như hiểu biết rất rõ tảng đá này, vì sao xưng hô nó là thủy tinh. Hơn nữa nơi này là đất liền, muốn như thế nào mua được nước biển? Còn có… . . .” Chờ Ngô Tương nói xong đã qua  hơn một canh giờ.

 

Không nghĩ sẽ trả lời những vấn đề của Ngô Tương, ta tránh nặng tìm nhẹ trả lời “Xác viên hẳn là mua được nước biển.” Cho dù không có Xác Nghiêu Tranh cũng sẽ nghĩ biện pháp vận tải nước biển đích.

 

“Xác viên? Đó chính là địa phương xa hoa muốn chết! Giống ta loại bình dân bách tính là không có khả năng… Vân ngươi muốn đi đâu? Đừng bỏ lại ta !” Ngô Tương mới nói một nửa liền giữ chặt vạt áo của ta.

 

Ta muốn ra khỏi thành cùng phụ hoàng gặp mặt, lúc này đây cũng không thể để cho Ngô Tương đi theo “Cùng người gặp!” Giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói. Lần này không thể đánh bất tỉnh Ngô Tương lần nữa nếu không hắn nhất định sẽ sinh khí!

 

“Cùng ai? Có phải hai vị lão ông lần trước? Vị lão ông đáng sợ kia tràn ngập phong độ của người trí thức a! Vân ngươi muốn gặp mặt bọn họ? Một vị lão gia gia kia dược mùi mười phần cũng tới sao? Bọn họ vì cái gì xưng hô ngươi là thiếu gia?” Ngô Tương tay trái lôi kéo quần áo của ta, tay phải cầm chặt giường rất sợ ta lại chạy.

 

Phong độ của người trí thức? Mùi Dược? Hắn thật đúng là quơ được trọng điểm “Ngươi thấy gì từ hai người bọn họ?” Hoàn hảo Ngô Tương chưa nói thái phó trên người tràn ngập hồ tao vị(cảm giác cợt nhả). . . Thái hoàng thúc mỗi lần đều gọi thái phó là hồ ly.

 

Ngô Tương vẫn đang cầm lấy vạt áo của ta “Vân ngươi không thể trộm đi ta mới nói!”

 

Hướng Ngô Tương gật gật đầu tỏ vẻ ta sẽ không trộm đi, dù sao ta chỉ muốn đến cửa chứ không ra khỏi thành.

 

“Thật sự?” Ngô Tương hoài nghi nhìn ta.

 

Người này hoàn toàn không để yên! Trừng mắt nhìn Ngô Tương liếc mắt một cái, ngươi có nói hay là không!

 

Ngô Tương run lên một chút “Ta nói! Ta nói! Đừng có trừng ta . . . Vân ngươi trừng thật  khủng bố. Vị gia gia kia tương đối tốt  phía sau đều là hoa hoa thảo thảo, nhưng lại có mùi vị thuốc đông y  loại thản nhiên , cảm thấy thực thoải mái. Một vị khác khi dễ của ta phía sau đều là chữa, rậm rạp che kín  cả người ở bên ngoài mùi mực nước cũng đậm, bất quá hắn vì cái gì lại không có hồ vị ? Tâm cơ nặng như vậy, còn bắt buộc ta… . . .” Ngô Tương càng nói càng tức giận, không ngừng phê bình thái phó. Hắn như thế nào không nghĩ tới, dược là Thái hoàng thúc hạ , giải dược là ta giao cho thái phó , trên cơ bản là hắn quá ầm ỉ nên mới bị người khác chỉnh!

 

Đứng lên quay đầu hướng cái miệng vẫn không ngừng nói của Ngô Tương “Ta phải đi.” Ta cũng không trộm đi, quang minh chánh đại theo bên cạnh hắn rời đi, là chính hắn không chú ý tới .

 

Đi đến cửa khách điếm phía sau truyền đến thanh âm rống to của Ngô Tương “Vân! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Ngươi gạt người!” Hắn sẽ không cảm thấy  mất mặt sao? Ở trong lòng cảm thán nói. Ngô Tương so với người bình thường hoàn toàn bất đồng.

 

* * * * * *

 

Ngồi ở mặt sau thác nước cùng phụ hoàng đàm luận chuyện ta tại Xác viên cùng hoàng thành gặp được người, phụ hoàng cười khẽ làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái. . .

 

“. . . Ngô Tương nói thái phó khí chất của người trí thức trên người nên đổi thành hồ vị! Xem ra thái phó nhất định đối hắn đã làm chuyện tốt gì rồi.” Tựa bên người phụ hoàng nói cho hắn biết Ngô Tương đối thái phó đích bất mãn.

 

Phụ hoàng kéo áo khoác bao  ta lại”Ha hả. . . Lâm khanh nghe được nhất định sẽ tái tìm cơ hội trêu cợt hắn.”

 

“Phụ hoàng ta nhớ rõ năm đó thời điểm ngươi dẫn ta đến Xác viên chỉ tốn một canh giờ, vì sao ta theo hoàng thành xuất phát lại tốn một ngày mới đuổi tới Xác viên?” Khi sáu tuổi,một buổi sáng sớm bị phụ hoàng mang ra khỏi hoàng cung, nửa đường ngủ nhưng ta cũng biết phụ hoàng không tốn bao nhiêu thời gian đến Xác viên, còn kịp ăn điểm tâm nữa chứ. Chính là mấy ngày hôm trước Xác Nghiêu Tranh mang ta rời khỏi Xác viên cũng phỉa tốn hết một ngày mới đến hoàng thành, phụ hoàng rốt cuộc là làm như thế nào đến ? Tò mò nhìn phụ hoàng.

 

Phụ hoàng lộ ra nụ cười thản nhiên “Yên nhi ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút sẽ biết .” Phụ hoàng duỗi tay giúp ta đem tóc vén ra tai sau.

 

Khó hiểu nhìn phụ hoàng, còn có cái gì ta mà không chú ý tới sao? Hướng trong lòng ngực phụ hoàng rụt lui, nơi này thật sự là lạnh, ngồi dưới đất không có hơi ấm, ta lại thúc dục chân khí ấm người. Thạch bích tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, phía trước thác nước giống như sắp kết thành băng. . .

 

“Đến cửa ngầm thôi!” Phụ hoàng đứng lên như vậy nói.

 

Gật đầu “Hảo.” Theo trên mặt đất đi tới, vỗ vỗ y phục, cầm lấy hành trang đi theo phụ hoàng vào ám môn. Chờ phụ hoàng mở ra phòng tối, bên trong chứa đầy bảo vật còn có nhiều thứ cổ quái gì đó. Nơi này không biết có hay không thủy tinh?”Phụ hoàng nơi này có thủy tinh không? Chính là lần trước tiến cống viên đá hình trụ trong suốt ” Ngô Tương từng nói qua hắn thường xuyên đổi mới thủy tinh, thủy tinh đã dùng qua sẽ trở nên vẩn đục không rõ, có khi còn có thể gãy.

 

“Yên nhi ngươi tìm cái kia làm cái gì?” Phụ hoàng một bên hỏi một bên tại tìm kiếm .

 

Ngẩng đầu “Cho Ngô Tương dùng! Hắn cần một khối thủy tinh lớn.” Nói xong vùi đầu tìm. . . Thật sự là! Vì sao bảo thạch một đống, chính là không có một nửa khối thủy tinh? Động thủ đi tới địa phương chứa mộc tương, hướng càng sâu địa phương tìm. . .

 

Nửa canh giờ lúc sau phụ hoàng bảo ta “Yên nhi! Có phải hay không.” Ngẩng đầu nhìn thấy phụ hoàng cầm trong tay một đống thủy tinh nhỏ kết tinh.

 

“Chính là cái này!” Buông tay tìm kiếm gì đó, ta đi đến bên người phụ hoàng tiếp nhận thủy tinh trêntay. Thủy tinh cùng mười hai cột trụ óng ánh, nhìn từ trên xuống tựa như đóa hoa, ở giữa trung tâm  vừa vặn có một lổ nhỏ, có thể luồn dây hoặc trâm vào làm vật phẩm trang sức “Phụ hoàng ta có thể đem những thứ này cho Ngô Tương sao?” Hy vọng này thủy tinh không phải vật phẩm đặc thù gì, nếu như đăng ký có trong hồ sơ gì đó, không tốt khi mang ra ngoài!

 

Phụ hoàng không để ý nói “Thứ này đã lâu, có thể là những phi tử trước lấy làm trâm gài tóc . Cầm đi!”

 

“Đa tạ phụ hoàng!” Nói cảm tạ, mở ra trong bao quần áo trong trúc tương đem thủy tinh dùng vải bố gói kỹ đặt ở trên y phục.

 

Phụ hoàng lấy ra một khối thiết bài, đây chính là chìa khóa của ám môn “Không bao lâu ngươi cũng sẽ dùng đến!” Phụ hoàng chờ ta tiếp nhận thiết bài cất kỹ sau đó kéo  ta đến một bên trải tấm lông thú trên giường đá “Buổi sáng hãy trở về. . .” Hắn như vậy nói.

 

Ta gật gật đầu “Hảo.” Cho dù phụ hoàng không nói ta cũng sẽ lưu lại. . .

 

Nằm ở trên tấm thảm làm tổ tại lồng ngực phụ hoàng cùng hắn đàm luận đại sự trong triều  mà thái phó đã đề cập qua.Thu hoạch năm nay cũng không tồi, giá cả gọ cũng tuột xuống không ít, phụ hoàng tính toán thu mua một ít quân lương, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

 

“Hiền vương Tiêu quốc muốn hướng Lân quốc mà đến, phụ hoàng ngài nói như thế nào. . .”

“Phái người đi theo là được.”

 

“Ân. . .” Cảnh biên ấm áp làm cho người ta an tâm. . . Nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Có một phản hồi »

  1. z500 nói:

    Thanks Hikaru nhiều!

  2. khicon nói:

    thanks nàng nhiều lắm!

Bình luận về bài viết này