EDIT:REN

CHƯƠNG 54

Vuốt nơi tay áo cộm lên, cảm nhận Tiểu Mặc đang trườn trườn bên trong. Tiểu Mặc với cái bụng to phình không ngừng trườn xuống cánh tay, xuống tới nơi rồi lại cố gắng hướng lên, cứ lên lên xuống xuống khiến ta không thể chịu nổi. . .

Cứ thế này, Tiểu Mặc đại khái lại bắt đầu sinh khí. Buông thủy tinh trong tay,  ta cởi áo khoác ra, đặt Tiểu Mặc giữa đống y phục.

Ngô Tương nhìn chằm chằm y phục “Vân. . . Ngươi vẫn giữ xà trên ngừoi?” Hắn chán ghét hỏi.

Gật đầu “Ân. . .” Giữ theo nhiều năm như vậy đã thành quen , mới đầu còn có thể cảm nhận vảy xà sát sát da tay, song hiện tại đã không cảm giác gì nữa.

Ngô Tương bình tĩnh nói “Xà là một loại độc vật rất hay thay lòng đổi dạ, nhất bất tiểu tâm là liền có thể cắn ngược lại ngươi. Vân, ngươi lần trước bị thương cũng là nó cắn đi?”

Vết thương trên tay phải đã gần như lành hẳn , chỉ để lại một ít dấu vết mờ mờ, thoa dược vài ngày sẽ hoàn toàn tiêu trừ “Đừng quên lần trước. . .” Đối Ngô Tương ám chỉ. Mấy hôm trước chúng ta tiến vào Khâu phủ thâu đồ vật, chuyện xảy ra sau khi ta trúng độc trên kim bài, Ngô Tương hẳn chưa quên đi?

Ngô Tương bừng tỉnh đại ngộ “Ác. . . Đối! Ta thiếu chút nữa đã quên chuyện này. Bất quá. . . thức ăn nhà Vân làm ăn ngon thật, tư vị kia thật sự là. . . Lần sau giới thiệu đầu bếp nhà ngươi cho ta đi. Tay nghề đầu bếp trong Xác Viên cũng không tồi, béo mà không ngấy, có vị rất đặc biệt. . .” Ngô Tương lại bắt đầu chuyển đề tài từ xà sang thức ăn.

Toàn bộ buổi chiều, Ngô Tương thưởng thức thủy tinh vừa đến tay, còn ta thì thử thực nghiệm với thủy tinh xem sao, thử xem khi nhóm người Hiên Viên Hạo cầm thủy tinh, ta có thể đọc tâm bọn hắn hay không.

Hiên Viên Hạo cùng Ngô Tương không ngừng khua môi múa mép, hở tí là lại sảo lên. Đoạn Kiếm ngược lại chỉ yên lặng ngồi xem sách, ngẫu nhiên kêu hạ nhân giúp chúng ta đổi trà. . .

* * * * * *

Cơm chiều, Xác Nghiêu Tranh như phong như hỏa chạy vào đại sảnh, chỉ thấy hắn một bộ dáng căm tức gặm gặm thức ăn. Ta cầm lấy bát, vừa ăn vừa cảm nhận sự phiền chán, sốt ruột trong lòng hắn.

Đoạn Kiếm lúc này mới mở miệng “Lại là chuyện thu địa?”

Xác Nghiêu Tranh buông bát “Ta thỉnh phu nhân kia đến Xác Viên đến hiệp đàm, không nghĩ tới vô luận thế nào, nàng chính là không buông tay, trách không được lúc trước phái các quản sự đi đều vô dụng.”

Xác Nghiêu Tranh uống ngụm canh, nói tiếp “Theo tin tức truyền tới thì nàng kế thừa di sản của cô cô ở Lâm Giang thành, ngoài ra thì không có lấy nửa điểm tin tức, tiếp tục như vậy thật không ổn tí nào.”

Lâm Giang thành. . . Theo thư mà lần trước Thanh nhi chuyển đến, Hồng Nguyệt Minh định mang nhóm tỉ muội từ kỹ viện đến Hoàng thành, chắc không phải nàng đi? Nếu đúng vậy. . . Nàng lại vội vã thế, hẳn là đã tra ra gì đây. Thổi canh, ta một mình cân nhắc . . .

“Đem nàng xử lý không phải là được sao.” Hiên Viên Hạo uống cạn rượu nói.

“Không được!” Xác Nghiêu Tranh lập tức phản đối “Ngươi muốn cho Xác Viên thân bại danh liệt sao?”

Hiên Viên Hạo cười lạnh một tiếng “Đừng quên Xác lão sắp tới thăm bảo bối tôn tử nhà ngươi đó, ngươi hẳn là không muốn để lão nhân gia giúp ngươi xử lý đi!”

“Đa tạ nhắc nhở!” Xác Nghiêu Tranh thanh âm lãnh tựa băng.

Ngô Tương gắp một miếng thịt, mở miệng hỏi “Là dạng phụ nhân gì mà khó thu phục như vậy?” Ngô Tương khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

“Này. . . Rất khó nói rõ ràng, không biết tại sao những người nàng mang đến tất cả đều là nữ nhân, ngay cả hộ vệ đều là nữ hiệp nổi danh trên giang hồ.”

Xác Nghiêu Tranh bất đắc dĩ nói. Lòng hắn đối với vị phụ nhân này vừa yêu vừa hận, hữu ý lưu tài nhưng lại vô phúc hưởng thụ.

Đoạn Kiếm nhìn Xác Nghiêu Tranh hỏi “Nàng sẽ ở Xác Viên nghỉ mấy ngày?”

“Ta đây làm sao biết? Chiếu theo tình hình, có thể ngày mai liền rời đi. . .” Xác Nghiêu Tranh phiền não nói. Những điều kiện hắn đều bị người phản lại, đối phương vẫn như cũ không động tâm. . .

Ngô Tương buông đũa, mở miệng nói “Xác công tử sao không để chúng ta diện kiến vị phụ nhân kia.” Xem ra “Trò hay” mà hắn nói chính là phụ nhân này .

“Sáng mai ta giúp các ngươi diện kiến.” Nói xong, Xác Nghiêu Tranh lại bưng bát lên, hướng Đoạn Kiếm nói chuyện.

Ăn cơm xong, chén đũa trên bài được dọn xuống, Ngô Tương cầm chén rượu đặt trước mặt ta “Cùng ta uống một chén.” Hắn đánh mắt xem những người ngồi quanh bàn. Xem ra. . . Hắn muốn chỉnh nhân!

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngô Tương, cầm lấy chén rượu “Ngươi thật đúng là chưa từ bỏ ý định.” Rượu, thứ này ở trong cung ta đã uống không biết bao nhiêu rồi, nói thật không có gì hứng thú.

Ngô Tương lại cầm ba chén rượu đặt ở trước mặt bọn Xác Nghiêu Tranh “Đêm nay không say không về!” Nói xong sảng khoái cạn một hơi.

Không say không về. . . Đêm nay thử xem loại cảm giác này xem sao. Nâng chén rượu lên uống cạn!

“Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng!” Ngô Tương tán thưởng nói xong, hướng hạ nhân phân phó “Đem năm vò rượu đến!”

Quả nhiên là muốn thử thách tửu lượng! Tiếp nhận một vò rượu, ta thầm thở dài. . .

Ngô Tương mở lớp vải bố phong kín trên bình rượu “Hảo tửu!” Nói xong cầm lên uống một hơi.

Ở trong quân đội ta đã từng thấy binh lính cũng uống rượu như vậy, thật hào sảng, chính là. . . Ách! Vò rượu lớn như vậy thật sự muốn trực tiếp uống sao? Hay là. . . Người trên giang hồ cảm thấy lúc này mới nên uống rượu? Tâm lý ta có chút nghi hoặc. . .

Đoạn Kiếm uống ngay một ngụm rượu, gặp ta vẫn đang không nhúc nhích mở miệng hỏi ta “Như thế nào? Rượu không đúng vị?” Hắn ra hiệu với một hạ nhân, ý bảo hắn mang một vò rượu khác tới.

Lên tiếng ngăn cản Đoạn Kiếm “Không cần.” Cầm lấy vò rượu uống một ngụm lớn. . . Trong cổ họng nóng như thiêu đốt . Ta vẫn thích cùng Phụ hoàng ngồi ở một nơi vắng vẻ, không ai quấy rầy, chậm rãi uống vò rượu lâu năm hơn. . .

Đêm xuống, chúng ta từ đại sảnh uống đến nội viện, Ngô Tương say khướt tựa vào bồn hoa, lại uống tiếp một hơi.

Thân thủ đè lại tay Ngô Tương “Đừng uống nữa.” Mười vò rượu nặng! Uống nữa mai nhất định sẽ không dậy được. . .

Ngô Tương kéo tay ta ra, miệng la hét “Vân. . . Cám ơn ngươi!” Nói xong lại lảo đảo, thiếu chút nữa đã đắm mình xuống tuyết. Thân thủ đỡ Ngô Tương về phòng.

Rời khỏi phòng Ngô Tương, ba người trong phòng vẫn tiếp tục uống, Hiên Viên Hạo lại đưa một vò rượu khác cho ta,.

Nhìn vò rượu trên tay, đi vào đình ngồi xuống “Vò này liền miễn đi!” Uống ngay hơn mười vò. . . Đã đủ điên rồi!

Hiên Viên Hạo không nói hai lời lấy đi rượu đàm “Được! Chính là thức ăn trên bàn ngươi phải ăn hết. . .” Hiên Viên Hạo nhìn ta, bày ra một bộ ‘đây là Đoạn Kiếm cố ý làm cho ngươi a’.

Nhìn thức ăn, trong lòng cảm thấy gánh nặng! Cầm lấy đũa vô lực gắp tức ăn vào miệng. . . Hương vị hoàn hảo, chính là Đoạn Kiếm vẫn nhìn ta, thật sự là khiến người ta thực không nuốt nổi.

Một ngụm đồ ăn ăn hơn nửa ngày mới nuốt vào bụng! Trên bàn trừ bỏ có món ăn ra còn có chưng cao tối qua, chính là chưng cao này mùi vị hoàn toàn khác, để vào miệng. . .

Hảo ngọt! Cầm lấy vò rượu trên bàn uống nhanh một hơi, lại nhìn những đĩa thức ăn còn chưa chạm qua. . . Ta có thể không uống được không a?

Đến cuối cùng mỗi loại ta chỉ ăn một miếng, ngồi trên bàn, ta may mắn chính mình có mang mặt nạ, bởi vì Đoạn Kiếm chính ý đồ theo sắc mặt ta mà phán đoán ta rốt cuộc có thích những món kia không! Nếu bị hắn nắm được sở thích, vậy cũng không tốt!

* * * * * *

Ngày hôm sau Ngô Tương vì say rượu mà đau đầu không thôi, vẻ mặt đau khổ hiện trên bàn “Vân! Ngươi bình thường rõ ràng không hề đụng tới một giọt rượu. . . Vì sao lại có tửu lượng tốt như vậy?” Hắn vừa xoa đầu vừa hỏi.

Người nên hỏi là ta đi! Ngày thường nhìn ngươi mỗi bữa đều uống, vì sao người xỉn sớm nhất lại là ngươi a. Cúi đầu ăn một ít thanh chúc, nhàn nhã gắp cơm, không để ý tới Ngô Tương.

Cơm nước xong, Xác Nghiêu Tranh như trước rời đi, lưu lại Ngô Tương một người oa oa kêu to “Xác công tử sao lại đi trước. Hôm qua không phải nói giúp chúng ta diện kiến sao?”

Hiên Viên Hạo liếc nhìn Ngô Tương một cái “Chẳng lẽ không hỏi trước liền đến sao.” Hắn đối Ngô Tương tức giận nói.

Một lát sau, quản sự tới mời chúng ta đến bên hồ, còn chưa đi vào đã nghe thanh âm khắc khẩu “Xác chủ. Mảnh đất đó ta sẽ không buông tay. Xin đừng tái khó xử ta. . .” Thanh âm một vị phụ nhân cao vút truyền tới. . .

“Quả nhiên bộ dáng khó đối phó.” Ngô Tương một bên nói. Đám người đứng cạnh xem kịch vui cũng bắt đầu chú ý tới đoàn người chúng ta, thấp giọng trao đổi . . .

Ta nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của phụ nhân. . . Quả nhiên là Hồng Nguyệt Minh! Nàng sao lại cùng Xác Nghiêu Tranh tranh giành địa bàn, hơn nữa theo lời Ngô Tương thì Hồng Nguyệt Minh cùng Xác Nghiêu Tranh đã có nhân duyên chú định. Thầm thở dài, ta bước tới. . .

“Ngươi sao lại ở đây?” Không đợi Xác Nghiêu Tranh hướng chúng ta giới thiệu, ta mở miệng trước.

Hồng Nguyệt Minh lập tức nhận ra thanh âm của ta, vội vàng bước đến thỉnh an “Chủ nhân!” Nàng đến trước mặt ta, xoay người hành lễ.

Xác Nghiêu Tranh kinh ngạc, quay đầu lại nhìn ta “Lãnh công tử! Các ngươi. . .” trong ánh mắt Ngô Tương hơn chút ngạc nhiên cùng nghiền ngẫm. . .

Không để ý ánh mắt những người khác, ta hướng Hồng Nguyệt Minh nói “Đi theo ta!” Ta mang theo nàng đi đến bên hồ.

“Giải thích!” Ở trước mặt nhiều người như vậy, ta không muốn vô nghĩa, cho dù là bọn họ không nghe được chúng ta nói gì!

Hồng Nguyệt Minh rất nhanh liền giải thích  “Ở kỹ viện kia có tin tức của cha ta. Ta đã đáp ứng nhóm cô nương kia là giúp các nàng an bài đường lui sau này, hiện tại không thể bỏ mặc các nàng!” Trên khuôn mặt già nua của nàng lộ rõ vẻ quyết tâm.

“Cần bao nhiêu tiền.” Những nữ tử đã lỡ bước chân vào chốn phong trần đều rất khó thoát ly khỏi chốn thị phi này, ta có thể hiểu được vì sao Hồng Nguyệt Minh không chịu buông tay!

Hồng Nguyệt Minh cắn răng không chịu nói. Ta tham đọc tâm tư nàng, biết được tiếp theo để dàn xếp nhà cửa cho những cô nương này ít nhất cũng muốn năm vạn hai.

“Ta cho ngươi mười vạn, đem những cô nương an bài hảo. Còn lại tùy ngươi lo liệu!”

Hồng Nguyệt Minh vội vàng quỳ xuống “Đa tạ chủ nhân.” Nàng cũng biết cứ tiếp tục như vậy, hành sự trong Hoàng thành cũng rất khó, sớm giải quyết mới là kế sách tốt nhất!

Ta cúi đầu nhìn nàng “Ngươi tra được cái gì?” Nói vậy, nàng hẳn đã tra được chuyện gì đó phi thường trọng yếu, bằng không sẽ không đột nhiên muốn đến Hoàng thành đi.

Hồng Nguyệt Minh sắc mặt trở nên phi thường âm trầm “. . . Cùng Khâu Thừa tướng có liên quan. . .” Nàng cúi đầu “Cừu của gia phụ. . .” Nàng lo lắng ta sẽ đổi ý, dù sao Khâu gia địa vị rất lớn. . .

Khâu Thừa tướng. . . Hồng phủ huyết án cư nhiên cùng hắn có liên quan “Ngươi cứ mạnh tay hành sự! Truyền tin cấp Trúc nhi, nàng hội giúp ngươi.” Xem ra hắn cũng làm  không ít chuyện xấu!

“Ân!” Hồng Nguyệt Minh cúi đầu nói.

Ta mở miệng nhắc nhở nàng “Hành sự cẩn thận!” Hiện tại Khâu Thừa tướng hẳn càng ngày càng cẩn thận, đừng đem hắn bức vào tuyệt lộ. Chó cùng rứt giậu, đến lúc đó nếu quá tay, đã có thể mất nhiều hơn được !

Hồng Nguyệt Minh biến sắc “Đa tạ chủ nhân nhắc nhở.” Vì báo thù, nàng vứt bỏ hết thảy! Hiện tại chỉ có chờ đợi. . .

Phất tay để Hồng Nguyệt Minh đứng lên, ta trực tiếp đi trở về nội viện lấy ngân phiếu. Mà Hồng Nguyệt Minh cũng xuất ra khế đất giao cho Xác Nghiêu Tranh.

“Phu nhân? Ngươi đây là. . .” Xác Nghiêu Tranh nhìn khế đất, giật mình hỏi.

Hồng Nguyệt Minh lạnh như băng nói “Chủ nhân muốn ta đưa cho ngươi.” Đối với nam tử trẻ tuổi này, nàng không cần phải … Tốn nhiều công phu.

Xác Nghiêu Tranh nhìn bóng dáng cao ngạo của nàng, thật sự là nói không nên lời.

“Sao thế. . . Xác công tử sao nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng a.” Ngô Tương hạ giọng bên tai Xác Nghiêu Tranh nói.

Hiên Viên Hạo quay đầu nhìn Ngô Tương, vẻ mặt cười xấu xa “Ngươi từ đầu đã biết nữ nhân kia là thuộc hạ của Lãnh công tử đích?” Hiên Viên Hạo nhìn chằm chằm Ngô Tương không tha.

Ngô Tương cười nhẹ  “. . . Ngươi nên đi hỏi Vân mới phải a! Chuyện của Vân ta đây ngoại nhân không tiện nói.”

Đoạn Kiếm nhìn vẻ mặt bí hiểm của Ngô Tương, cảnh giác hỏi “Ngươi rốt cuộc là ai?” Hắn từ đầu đã không thích vẻ mặt da tiếu của Ngô Tương. . .

Ngô Tương ánh mắt trở nên rất nguy hiểm “Ta là bằng hữu của Vân. Tự nhiên không hy vọng có người đánh chủ ý tới hắn. . .” Đoạn Kiếm mấy ngày qua làm bao nhiêu việc, hắn sao có thể nhìn không ra.

“Ngươi. . .” Đoạn Kiếm nhìn Ngô Tương phun không nói được gì.

Hiên Viên Hạo nhịn không được nhảy vào “Ngô Tương! Ngươi dựa vào cái gì ngậm máu phun người!”

Ngô Tương nhìn Đoạn Kiếm “Đoạn Kiếm! Vân không phải là người ngươi có thể với tới.”

Đoạn Kiếm mặt lạnh lùng nhìn Ngô Tương “Ngươi hiểu được bao nhiêu?” Một người đột nhiên xuất hiện có tư cách gì nói như vậy!

Ngô Tương nhún vai nói “Đúng. . . Ta hiểu biết chính là thân phận của Vân. . . còn ngươi thì sao?”

Đoạn Kiếm nhìn Ngô Tương, trong lòng trỗi lên sóng lớn “Lãnh công tử là . .” Lòng hắn phi thường chua sót. . .

“Vân căn bản không thèm để ý, không phải sao?” Ngô Tương nói xong liền đi về phía Hồng Nguyệt Minh.

Ngô Tương hướng Hồng Nguyệt Minh chắp tay “Phu nhân nếu là muốn tìm thứ gì, cứ bất ngờ đến trạch viện phía nam Hoàng thành mà tìm.”

Hồng Nguyệt Minh cẩn thận nhìn Ngô Tương “Công tử vì sao nói như vậy. . .”

“Ngươi có thể cũng không tin, cho rằng tại hạ hồ ngôn loạn ngữ!” Ngô Tương ngắt lời lời nàng “Bất quá. . . nếu ta là ngươi, cứ đi rồi biết. . .” Ngô Tương nhìn Hồng Nguyệt Minh nói.

* * * * * *

“Ngô Tương.” Lấy ngân phiếu xong, ta trở về bên hồ liền thấy Ngô Tương cùng Hồng Nguyệt Minh nói chuyện. Không biết Ngô Tương lại thấy cái gì. . .

“Chủ nhân.” Hồng Nguyệt Minh cúi đầu.

Giao ngân phiếu cho nàng, “Cầm lấy. Ngươi trở về giúp ta truyền tin cho Thanh nhi” ta rút một phong thơ giao cho nàng.

Hồng Nguyệt Minh thân thủ tiếp nhận “Ân! Chủ nhân còn có chuyện gì xin cứ phân phó.” Nàng đem ngân phiếu cùng thư cất đi. . .

“Lần sau không cần thiết mang theo những người này, các nàng quá yếu.” Những nữ tử bên cạnh Hồng Nguyệt Minh võ công chỉ có thể nói là bình thường.

“Ngươi!”Đám nữ tử phía sau Hồng Nguyệt Minh tức giận, vươn tay tới đánh ta. Vận khí chậm rãi đẩy ra, nữ tử liền bị đánh ngược lại cả thước. . .

Hồng Nguyệt Minh quỳ gối trước mặt ta “Thỉnh chủ nhân thủ hạ lưu tình!” Nàng đang sợ hãi. . . Sợ ta không lưu tình!

Còn biết ta đang thủ hạ lưu tình. . .”Lần sau không được viện lí do này nữa! Đi thỉnh võ sư  dạy các nàng, đỡ phải mất mặt sau này.” Tính nàng vận may. . . chỉ biết võ nửa vời mà đã thích ra tay thì sẽ có ngày hại chết chính mình!

“Ân!” Hồng Nguyệt Minh nói xong, vội vàng nâng nữ tử dậy.

Nữ tử ói ra khẩu huyết, không nói một câu nhìn ta “. . .”

Muốn sống sót liền cố gắng hướng lên đi, ta có thể cho các nàng cơ hội “Tự giải quyết cho tốt!” Nói xong, ta phất tay áo rời đi!

Hồng Nguyệt Minh cúi đầu hành lễ.

Khi Hồng Nguyệt Minh ngồi tiểu thuyền rời đi, Ngô Tương đến cạnh ta “Vân. . . Ngươi thật sự chỉ có mười tám tuổi?” Hắn nhìn tiểu thuyền, hỏi nhỏ.

“Ân. . .” Cơ thể của ta đích xác chỉ có mười tám tuổi!

“Ngươi thực nên nhìn xem sắc mặt Xác Nghiêu Tranh cùng Đoạn Kiếm. . .” Ngô Tương bỡn cợt nói.

Tựu ái thêm phiền! Không ngờ Ngô Tương còn nhắc nhở Hồng Nguyệt Minh phải đến đâu tìm ốc tử. . . Hắn sao lại có lòng tốt như vậy? Thật sự gặp quỷ !

Ngô Tương cười khổ nói “Vân hiện tại thoạt nhìn bất khả phàn (cao không thể leo tới). . .”

“Nhàm chán!” Vậy ngươi nhìn thấy Phụ hoàng thì sao! Thần thánh vô bỉ(không gì sánh được) sao?

“Tại sao nói thế? Vân. . . Ngươi nên cách Đoạn Kiếm xa một chút. . . Hắn. . .” Ngô Tương gãi gãi đầu, ấp a ấp úng nói.

Ta nếu không có việc gì sẽ không đặc biệt đi thân cận một cái phiền toái “Còn chưa đủ xa sao?” Từ trước đến nay đều là Đoạn Kiếm tới tìm ta, chứ không phải ta chủ động tìm hắn. . .

“Ai. . .” Ngô muốn hít thật dài một hơi “Nói tóm lại! Ngươi cẩn thận một chút là được.”

Gật đầu không nói. Lấy lại tinh thần, Đoạn Kiếm đứng cách đó không xa nhìn ta. . . Ngô Tương nhất định nhìn đến cái gì !

‘Cẩn thận Đoạn Kiếm’ những lời này nghe là lạ. Đoạn Kiếm người này nói thế nào đều phi thường chất phác cùng bảo thủ, vì sao đột nhiên muốn ta cẩn thận hắn?

Năng lực đọc tâm này tối không tốt chính là dễ dàng bị người ảnh hưởng, bất tri bất giác sẽ bị tính cách đối phương dẫn dắt, làm ra một ít chuyện chính mình sẽ không làm! Hiện tại ta thật muốn học Ngô Tương gãi đầu.

Nhân sinh đúng như người ta nói, là phiền não chồng chất mà thành. . . Xác Viên trên giang hồ được nổi danh, nhưng nó từ đâu mà đến, vì sao mà ở lại lại là một điều bí ẩn.

Phụ hoàng rốt cuộc là thấy Xác Viên thế nào, vì sao ta vẫn cảm thấy mọi việc không như ta đã nghĩ. . . Ta nên tra thế nào đây. . .

Có một phản hồi »

  1. z500 nói:

    Nguyệt Minh và Nghêu Tranh, cặp này thú vị đây.
    Tiếc là Minh tỷ đã hứa với Yên nhi không để lộ gương mặt thật. Mà không cần vậy thì Nghêu Tranh đã có vẻ lưu luyến rồi, đúng là có duyên với nhau nhỉ.

Bình luận về bài viết này