CHƯƠNG 3:tiểu mễ cảm thấy được, chủ nhân tốt nhất !

Tiểu mễ ăn hơn ba mươi phút mới đem đồ ăn trong tay chủ nhân ăn xong,sau đó lại uống một chút nước, cảm thấy hảo ăn no a.

Miễn cưỡng nằm ở trên đùi của chủ nhân không muốn động, dùng đuôi quấn lên cánh tay của chủ nhân, mà chủ nhân cũng thực săn sóc giúp chính mình vuốt bụng nhỏ trướng trướng, thật thoải mái nga, chủ nhân hảo hảo nga!

Nhìn tiểu tử kia ăn no xong lại lười biếng kia, càng cảm thấy đáng yêu vài phần.Một lúc sau,không nghĩ Tiểu Mễ vẫn chưa ngủ,Ấn Tường ôm lấy Tiểu Mễ quay trở về bàn làm việc,vừa định để Tiểu Mễ vào trong hộp không ngờ vật nhỏ liền mở mắt, tiểu móng vuốt thịt thịt gắt gao bấu tay hắn,mà ánh mắt đáng thương kia mở to tròn nhìn mình.

Ấn Tường thở dài ngồi ở trên ghế đành để cho vật nhỏ ngủ trên đùi hắn vậy,ngày đầu tiên cùng vật nhỏ ở chung hắn dĩ nhiên không nỡ để nó thất vọng đâu.

Chủ nhân thật tốt! Lại một lần nữa cảm thấy được chủ nhân là tốt nhất Tiểu Mễ thỏa mãn ngủ ở trên đùi của chủ nhân.

Buổi tối về đến nhà,Ấn Tường liền bắt đầu xem xét danh sách những việc chăm sóc vật nhỏ,điều đầu tiên chính là cẩn thận giúp vật nhỏ tắm thật sạch, ai nói mèo con đều sợ nước chứ,Tiểu Mễ nhà hắn chính là không sợ
.
Lau khô nước trên người vật nhỏ,dùng chiếc lược nhỏ nhẹ nhàng chải bộ lông đen óng ánh.

Chờ trên người Tiểu Mễ khô ráo, Ấn Tường chuẩn bị giúp Tiểu Mễ luyện tập chân sau,kỳ thật chỉ là Cuboit(hình hộp chữ nhật) với từng bước từng bước cao thấp không đều nhau,bên trong là không gian trống không,bên ngoài dùng vải nhung được quấn nhiều tầng, nhìn ra được là các y tá tự mình làm.

Ấn Tường đem Tiểu Mễ đặt vào bậc thấp nhất của Cuboit,độ cao vừa vặn có thể giúp Tiểu Mễ đứng lên từ từ,bởi vì hai chân sau của Tiểu Mễ không có khí lực cho nên chỉ có thể lấy đồ vật này nọ đặt bên dưới bụng của nó để có thể giúp nó chia sẻ hơn phân nửa trọng lựợng.

“Tiểu mễ, đến, tựa như ở trong bệnh viện hãy kiên trì đứng một chút có được không? Nếu ngươi kiên trì không được,chạy nhanh nói cho chủ nhân nga. Chủ nhân sẽ lập tức đem ngươi buông xuống, có biết hay không?”

Ấn Tường giống như đang dạy dỗ tiểu hài tử,đồng thời ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai chân sau đang run nghe tiếng kêu meo meo của Tiểu Mễ giống như là hiểu được làm hắn có chút đau lòng.

Ô meo meo, ta biết. Ta sẽ kiên trì , chủ nhân.

Tiểu mễ thực thông minh,nó biết chủ nhân muốn nó có thể đứng lên, mà chính nó cũng muốn có thể dựa vào sức lực của chính mình một lần nữa đứng lên. Cho nên nó rất cố gắng kiên trì , tuy rằng vừa mệt lại rất đau,nhưng lại không muốn chủ nhân thất vọng, nó phải kiên trì!

Đã qua ba phút đồng hồ ,ánh mắt của Ấn Tường vẫn không di chuyển chăm chú nhìn Tiểu Mễ
“Meo meo. . . Meo meo…”

Tiếng kêu meo meo hữu khí vô lực dọa Ấn Tường làm hắn chạy nhanh đến đem Tiểu Mễ ôm vào trong lòng ngực, hôn hôn cái đầu nho nhỏ của nó, vì vật nhỏ mà nhẹ nhàng xoa chân sau, lo lắng hỏi

“Làm sao vậy, rất đau sao?”

Tuy rằng chân sau đau chết đi được nhưng Tiểu Mễ nghe được thanh âm lo lắng của chủ nhân nó liền làm nũng mà phát ra tiếng kêu ô ô, quả nhiên chủ nhân càng ôn nhu càng khẩn trương vì nó mà xoa chân sau sau đó còn không ngừng hôn nhẹ cái đầu nhỏ của nó được chủ nhân đối đãi như vậy nó cảm thấy thật hạnh phúc nga.

“Thực xin lỗi tiểu mễ, là chủ nhân nóng vội . Về sau chúng ta vẫn là làm thời gian là được, rất đau có phải hay không? Đều là chủ nhân không tốt, ngày mai chúng ta nghỉ ngơi một ngày.”

Sớm chỉ biết vật nhỏ thực thông minh, quả thực giống như đứa nhỏ đều có thể nghe hiểu lời của mình, như thế nào có thể quên vật nhỏ này có thể vì niềm vui của hắn mà chịu đựng đau đớn!

Đau lòng chịu không nổi, Ấn Tường không chút nào lơi lỏng vì Tiểu Mễ xoa chân,cho đến khi Tiểu Mễ phát ra tiếng kêu làm cho hắn yên tâm mới nhẹ nhàng thở ra.

Nó đau lòng liếm liếm cánh tay của chủ nhân,chủ nhân đối nó thật sự là quá tốt.

Mặc dù Tiểu Mễ cũng không biết nó tại sao nó có thể nghe hiểu lời nói của chủ nhân hiểu được nhân loại thế giới gì đó,giống như vừa tiếp xúc thì có thể đơn giản biết được.

Tiểu mễ cũng không có cảm thấy có gì quái dị hoặc là khác thường,thậm chí còn cảm thấy thật cao hứng,bởi vì nó có thể hiểu rõ chủ nhân a.

Mà giờ khắc này Ấn Tường không biết Tiểu Mễ đang cao hứng, hắn hiện tại đang vì Tiểu Mễ ngủ làm sao mà phiền não .

Muốn Tiểu Mễ cùng hắn ngủ,lỡ vật nhỏ cần phải đi đại tiện hoặc là đái dầm thì làm sao bây giờ? Nhưng ngẫm lại,vào buổi tối không có nghe các y tá nói nó từng có loại hành vi này, bình thường đều là ban ngày,hơn nữa thời gian còn cố định .

Điều này cũng làm cho các y tá vô cùng ngạc nhiên, cũng làm cho các nàng thoải mái không ít.
Phát giác bộ dáng phiền não của chủ nhân,trực giác của Tiểu Mễ cho rằng là bởi vì mình. Ngẫm lại,thật nhanh đã đến thời gian ngủ,cho nên có lẽ chủ nhân vì chuyện đem mình đặt ở chỗ nào ngủ mà phiền não đi.

Mặc dù mình rất muốn cùng chủ nhân ngủ nhưng nếu chủ nhân bởi vì chuyện này mà phiền não thì nó không cần.

Liếm liếm cánh tay của chủ nhân, phát ra tiếng kêu meo meo buồn ngủ.Chỉ nghe chủ nhân thở dài sau đó liền đem mình ôm lấy hướng phòng ngủ mà đi, ở bên giường của chủ nhân còn có cái tiểu oa(tổ), trở về thời điểm chủ nhân làm cho nó ngây người một hồi lâu còn nói cho nó biết tiểu oa kia sau này sẽ là của nó.

Mặc dù tiểu oa kia thực nhuyễn thực ấm nhưng lại không bằng trong lòng ngực của chủ nhân thực thoải mái a.

Tiểu mễ ủy khuất nghĩ.
Nhìn vật nhỏ rũ đầu bộ dáng như đang ngủ,Ấn Tường nhẹ nhàng ấn nhẹ, quả nhiên vật nhỏ còn chưa ngủ. Vật nhỏ nâng đầu nhìn mình, tuy rằng biết đôi mắt xinh đẹp kia không nhìn thấy, nhưng vẫn là nhịn không được cảm thấy nó có thể thấy được.

“Tiểu mễ, ngươi là muốn tự mình ngủ trong tiểu oa hay là cùng chủ nhân ngủ ở trên giường?”

Ấn Tường đem quyền lựa chọn giao cho Tiểu Mễ, nó cao hứng thì tốt rồi. Nếu Tiểu Mễ thực đái dầm lên giường thì rửa sạch một chút thì tốt rồi, dù sao ngay từ đầu tính toán quyết định nuôi vật nhỏ liền nhất định sẽ phiền toái cả đời,cho nên hắn cam tâm tình nguyện.

Tiểu mễ cao hứng khi nghe chủ nhân nói như vậy,nó biết chủ nhân không muốn nó khổ sở. Nhưng nó cũng không muốn chủ nhân phiền lòng, cho nên vẫn ở lòng trong lòng bàn tay mà cắn chủ nhân một chút.

Cảm giác hơi tê dại từ trong lòng bàn tay truyền ra,Ấn Tường sửng sốt một chút,hắn biết Tiểu Mễ muốn nói với mình là nó lựa chọn điều thứ nhất.

Nhìn Tiểu Mễ rũ cái đầu nhỏ xuống hắn nâng cái đầu nhỏ lên, liền nhìn thấy trong đôi mắt đen kia nồng đậm ý không muốn rời xa. Tâm hắn hơi rút một chút,Ấn Tường xoa bóp cái đầu nhỏ kia, cười mắng tên tiểu ngốc này sau đó liền ôm nó cùng nhau chui vào chăn, một người một miêu cùng nằm một chỗ.

Tiểu mễ ngơ ngác nằm ở trong lòng chủ nhân ,thẳng đến khi chủ nhân đem hắn phóng tới gối đầu, một bàn tay che chở thì nó mới hồi phục tinh thần lại.
Chỉ là không nhịn được cảm giác cao hứng theo trong lòng đi ra,hơi thở ẩm ướt lập tức bổ nhào lên mặt của chủ nhân, động động cái lỗ tai, vươn đầu lưỡi nghĩ muốn liếm liếm khuôn mặt của chủ nhân.Khả nó cũng không biết chính là,vị trí nó liếm lại trùng hợp môi của chủ nhân a.

Bị liếm hai cái Ấn Tường sửng sốt một chút,sau đó phục hồi tinh thần lại, ngây ngốc cười,chính mình đây lại bị một con mèo nhỏ khinh bạc sao?Ngay tức khắc hắn bên miệng của Tiểu Mễ hôn một hơi sau đó mới lần lượt nặng nề ngủ,Tiểu Mễ khi bị chủ nhân hôn tim đập bịch bịch một lúc lâu sau mới có thể ngủ.

Một người một miêu đều ngủ rất say.Thời điểm Ấn Tường tỉnh so với bình thường chậm hơn nửa canh giờ, bất quá hắn cũng không buồn bực, còn cảm thấy thực thoải mái.

Nhìn Tiểu Mễ vẫn còn say ngủ,hắn hôn cái đầu nho nhỏ kia sau liền đứng dậy tắm rửa một chút. Tắm rửa xong vừa ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Tiểu Mễ đang run rẩy dựa vào bên giường,như là muốn đứng lên ,không kịp kinh hô một tiếng thì chỉ thấy thân mình nho nhỏ kia vừa mới đứng lên một chút thì đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Ấn Tường sợ tới mức tâm mãnh liệt co rút lại vội vàng chạy đến.Một người một miêu lăn thành một đoàn, hoàn hảo Ấn Tường phản ứng rất nhanh trước khi Tiểu Mễ rơi xuống đất liền chụp kịp ở trong lòng bàn tay.

“Hô ——!”
Thở phào ra một hơi,Ấn Tường sợ hãi đem vật nhỏ phóng tới trên giường, vuốt ve xoa bóp móng vuốt thịt thịt của nó

“Hô, không có việc gì , tiểu mễ không sợ, chủ nhân ở đây, không sợ đích…”

Tiểu mễ vô cùng sợ hãi nhanh chóng bấu chặt cánh tay của chủ nhân không dám buông ra. Vừa rồi nó tỉnh lại phát hiện không thấy chủ nhân, liền phi thường sợ, không nghĩ tới địa phương này lại cao như vậy nếu té xuống càng sợ.

Tiểu mễ nức nở kêu,ánh mắt tròn tròn đen láy như muốn khóc ủy khuất nhìn mình,khiến cho Ấn Tường càng thêm đau lòng,hắn đem Tiểu Mễ còn đang hoảng sợ gắt gao ôm vào trong lòng.Nhẹ nhàng dỗ dành “Tốt lắm, là chủ nhân không đúng, về sau chủ nhân đi đâu đều mang theo Tiểu Mễ được không?”

Tuy rằng không biết Tiểu Mễ có thể nghe hiểu được không, nhưng nhìn thấy bộ dáng ủy khuất đáng thương của Tiểu Mễ thì hắn lại không đành lòng,nên muốn nói một chút làm cho Tiểu Mễ an tâm.

Không lâu sau Tiểu Mễ như nghe hiểu dần yên tĩnh trở lại. Nhưng chân trước vẫn gắt gao bám chặt vào cánh tay của Án Tường,đầu nhỏ còn thường thường hướng lên trên cọ một chút.

Ấn Tường khẽ thở dài, lúc này mới chú ý tới thời gian.Đem Tiểu Mễ phóng tới trên giường,dỗ dành nói, “Tiểu mễ ngoan, chủ nhân phải thay quần áo, một hồi còn muốn đi làm. Ngươi buông tay ra một hồi được không?”

Tiểu mễ dùng móng vuốt nắm chặt tay của hắn không chịu buông ra.Ấn Tường liền hôn cái đầu nhỏ của Tiểu Mễ, còn khen nó hảo ngoan. Nghe được chủ nhân khen chính mình, tiểu mễ càng vui vẻ.

Rất nhanh chỉnh trang lại bản thân, tóc không có thời gian chuẩn bị, nhưng lại muốn chuẩn bị cho Tiểu Mễ bữa sáng, kiên quyết không muốn làm cho Tiểu Mễ bị đói .

Ôm Tiểu Mễ nhanh chóng mặc áo cùng thức ăn của vật nhỏ,sau đó đặt Tiểu Mễ vào trong hộp nhỏ, Ấn Tường nhanh chóng chạy nhanh ra cửa.

Lão Vương nhìn thấy thiếu gia nhà mình từ khi làm tổng tài Fly đây là lần đầu tiên nhìn thấy đầu tóc thiếu gia rối bời, sửng sốt một hồi lâu ,đều cảm thấy được thực khó mà suy nghĩ,nhìn theo kính xe của thiếu gia, ngây ngốc nghĩ nếu nhân viên công ty nhìn thấy bộ dáng này của thiếu gia , có thể hay không hoài nghi hắn là giả mạo a?

Có một phản hồi »

  1. otochan nói:

    Nàng là Cass ha ? Người 1 nhà ! Tớ là fan Chun, nàng là fan Jae phải ko ?ko ?

Bình luận về bài viết này